Khi tôi đựơc bình tịnh dường sông chảy theo đường đời
Hoặc lắm thống bi như ba đào sôi
Hoàn cảnh dẫu ra sao, Christ khuyên cứ nói sắt đinh: Linh hồn tôi yên ninh thay, bình an thay!…

Bi kịch đã xảy đến ngay trước khi lời bài thánh ca này được viết ra cũng như liền sau khi nó được phổ nhạc.

“S.S.Ville du Havre” chiếc thuyền Pháp và là chiến thuyền sang trọng nhất trên biển khi nó khởi hành từ Nữu ước tháng 11.1873. Trong số hành khách trên thuyền có bà H.G.Spafford ở Chicago cùng 4 con là Maggie, Taretta, Annie và Bessie. Ông Spafford không thể cùng đi với gia đình vì bận công việc ở Chicago, thành phố vừa chịu một trận hoả hoạn lớn khủng khiếp. Dầu vui vẻ vì gia đình ông cùng đi trên một chuyến tàu có những anh em trong Chúa, song có một linh cảm chợt đến trước phút chia tay đã khiến ông xin đổi phòng khác cho bà và các con. “Tạm biệt” ông chào gia đình và hứa sẽ gặp họ ở Pháp trong một vài tuần đến.

Lúc 2 giờ sáng ngày 22.11.183 khi chiếc tàu sang trọng đó đã rời bến được nhiều ngày và đang lướt sóng trên mặt biển yên tĩnh thì nó bị một chiếc tàu sắt Anh, chiếc Lochearn đâm vào. Trong vòng 2 tiếng đồng hồ, chiếc S.S.Ville du Havre đã chìm xuống đại dương cùng với 226 hành khách, gồm cả 4 người con của ông bà Spafford. Chín ngày sau, khi những người sống sót cập bến Cardoff của xứ Wales bà Spafford gửi cho chồng một bức điện chỉ mấy chữ “Được cứu một mình”. Khi nhận điện tín của bà, ông đã nói với một người bạn thân rằng: “Tôi vui mà tin cậy Đức Chúa Trời khi điều đó khiến tôi phải trả giá”. Đối với ông, đây là thử thách thứ hai đến hầu như là quá sớm ngay sau bước chân của thử thách thứ nhất trong trận hoả hoạn ở Chicago, ông đã mất tất cả của cải, trong cơn bi kịch ở đại dương, ông đã mất tất cả 4 đứa con yêu quí. Cố gắng sớm tới mức tối đa ông đặt chỗ đi tàu qua Âu châu để gặp lại vợ. Trên đường tàu đi, tháng 12 năm 1873 đó, vị thuyền trưởng mời ông vào phòng mình và bảo: “Tôi tin rằng chúng ta đang đi qua nơi chiếc Ville du Havre đã chìm đấy ông Spafford ạ”. Đêm ấy, ông Spafford trằn trọc mãi nhưng rồi chẳng bao lâu đức tin đã chiến thắng nghi ngờ và tại đó, giữa Đại Tây dương trên con tàu ấy và từ nỗi thống khổ thương tâm, ông đã viết ra 5 khổ thơ mà khổ thơ đầu là:

“Khi tôi đựơc bình tịnh dường sông chảy theo đường đời
Hoặc lắm thống bi như ba đào sôi
Hoàn cảnh dẫu ra sao, Christ khuyên cứ nói sắt đinh: Linh hồn tôi yên ninh thay, bình an thay!…

Nhin-lai-nam-qua
Vài tuần sau, khi gặp nhau ông Spafford nói với vợ “Chúng ta không mất các con. Chúng ta chỉ xa nhau một thời gian ngắn thôi”.

Ông Spafford và ông Philip Paul Bliss – nhà lãnh đạo ban hát và nhà soạn nhạc – vốn quen biết nhau. Cả hai ông đã nhiều lần cộng tác với Moody và Sankey trong những cuộc truyền giảng và Bliss trong vài dịp đã hướng dẫn việc hát khi Spafford là diễn giả.
Theo đề nghị của Spafford, Bliss đồng ý phổ nhạc bài thơ trên. Và vào ngày thứ sáu cuối tháng 11 năm 1876 tại một buổi họp mặt ở Farwell Hall, Chicago có mặt khoảng 1000 mục sư, Bliss đã giới thiệu bài “Tâm linh tôi, yên ninh thay” của hai ông bằng một bài đơn ca.

Một tháng sau, khi nét mực trên bản thảo bài hát ấy còn chưa khô, ông bà Bliss để hai đứa con lại với bà nội chúng rồi đi xe lửa từ Buffalo Nữa ước đến Chicago, nơi dự định tổ chức một chiến dịch truyền giảng ngay sau ngày đầu năm mới. Họ rời Buffalo vào trưa thứ sáu 29.12.1876. Khoảng 8 giờ tối đêm ấy, lúc chuyến xe đang tiến gần đến Ashtobula, bang Ohio thì cây cầu bắc ngang một thung lũng hẹp sâu, đã gãy khiến chiếc xe lửa cùng 7 toa hành khác đâm xuống dòng sông phủ băng bên dưới. Ngay sau đó, hoả hoạn xảy ra giết chết nhiều người không bị chết chìm nhưng bị nhốt bởi sườn tàu ngã và những thành gỗ xoắn lại. Trong số 160 hành khách chỉ có 59 thi thể được tìm thấy cùng với 12 người sống sót. Một trong những người sống sót kể rằng ông Bliss có thể thoát ra được nhưng vì bà Bliss bị kẹt trong đống đổ nát một cách vô vọng; ông đã ở lại bên bà, sau đó ngọn lửa đã xông tới chỗ họ và cả hai chắc chắn đã chết.

Trong 3 ngày bạn bè ông đã ở lại tại nơi xảy ra thảm hoạ song họ chẳng tìm được một dấu vết gì của người ca trưởng ấy cùng vợ, dẫu hàng tá đồ vật đã được moi ra từ tro tàn và từ đáy sông.

Tất cả họ không có một ngôi mộ nào ở trần thế này, 4 người con của ông bà Spafford chìm giữa lòng Đại Tây dương và ông bà Bliss chết trong tai nạn xe lửa ở Ohio. Nhưng bài thánh ca của họ, với một bi kịch đi trước và một bi kịch khác theo sau, sẽ mãi mãi sống trong lòng con cái Chúa là những người thoả vui rằng cả gia đình Spafford và Bliss đều có thể hát cách trung thực và khải hoàn rằng:
Tâm linh tôi, yên ninh thay, yên ninh thay

Top